Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

lạnh


Hà Nội càng ngày càng lấn sâu vào đông.
Im lìm nhẹ nhàng như chưa thể có gì.

Lạnh.
Dòng người ì ạch hối thúc nhau lả lướt trên đường.
Cái lạnh lấn áp đi khói bụi biến nó thành hơi ấm.
Vẫn như mọi hôm.

Có phải lạnh nên người ta đều muốn ấm áp hơn không.
Có phải vì lạnh mà người ta cần có nhau không.
Có phải vì lạnh mà cảm thấy khó chịu không.
Có phải vì có phải nên có phải không.

Ụ ị 1 đống quần áo.
Cái balo tu sụ sau lưng.
Cái xe nặng chịch.
Cái bụng đói quắt.
Cảm thấy thật sự bực mình.

Tôi đã bỏ quên người sau những bận rộn.
Nhưng đột nhiên người lại xuất hiện trong tôi.
Chã sao cả thực sự không sao.
Nhưng tôi thấy ko vui vì tôi đang cảm thấy khó chịu.
Thật sự ko sao mà người.
Tôi không muốn gặp người vì tôi thích thế.
Tôi không muốn nghe người hát vì tôi biết người không hát cho tôi.
Tôi không muốn người cười với tôi vì tôi biết chắc tôi sẽ cười lại.
Tôi cố gắng cảm thấy buồn.
Tôi cố gắng cảm thấy chán.
Nhưng thực sự tôi không biết đâu mới là thực sự.
Tôi vốn ko có gì.
Tôi vốn thích giả vờ.
Tôi vốn như vậy.
Tôi vốn là tôi.
Thôi tôi sẽ lại là tôi như ngày trước.
Như ngày tôi lần đầu gặp người.
Chã là gì cả.
Ngày đầu tiên người vốn ko để lại cho tôi 1 tí sự nhớ gì cả.
Cứ như vậy đi.

Nói dối nói dối.
Tôi lo lắng lo lắng.
Tôi sợ.
Xin lỗi.
Tôi muốn nói thật nhưng ko nói đc.
Xin lỗi xin lỗi.

Cứ mỗi mùa lạnh đến lại nhớ lại 5 năm trước.
Chã biết.
Thật tình cờ.
Chã hiểu.
Thật phí lý.
Nghĩ lại cũng thấy phi lý thật.
Ngồi cạnh nhau.
Nắm tay nhau.
Nhưng chã bao giờ thấy thích nhau.
Một thói quen cho mùa đông.
Rồi thành thói quen của mùa hè.
Chã hiểu được cái câu chuyện phi lý đấy.
Thành thử giờ thấy bình thường như cân đường.
Nhưng với ai đó lại là 1 vấn đề.
Mà rất sợ vấn đề vì quá vấn đề.
Làm ơn bình thường đi.
Thật sự là bình thường mà.
Đừng suy nghĩ nhiều nhé
Haizzz.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét