Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Thứ 2 ngày 28 - 02 - 2011


Pháp chế, quy định.
Tại sao mọi thứ đều có quy định vại.
" Quy định chỉ do người lớn đặt ra. Chỉ là những dòng chữ lạnh lùng khắc trên bức tường thép." Mệt mỏi vì những điều đó.
Con người vốn sống bầy đàn nhưng đôi khi lại cảm thấy lạc lõng với bầy đàn.
Đột nhiên có cái suy nghĩ muốn quay lại.
Nhưng ko thể nào. Block quyền rồi. Với lại đã quyết thì khó hủy bỏ.
Lắng nghe thật sau trong con tim.
Mọi con đường mọi ngã rẽ đều mịt mù tối thui. Chiếc đèn pin duy nhất cầm trên tay liệu chiếu sáng được bao lâu khi con đường còn quá dài.
Mệt mỏi vô cùng. Dừng lại tắt cái ánh sáng duy nhất đi để bóng tôi bao trùm con người. Xâm chiếm và lấn át để mình có thể hòa vào bóng tối. Hiểu được nó hơn. Và cuối cùng là biến bóng tối thành ánh sáng. Và đi tiếp.

Ngồi gần anh nhưng anh xa tít.
Không thể hiểu nổi tại sao anh lại đi vào lòng em. Hãy cho em được bỏ hình ảnh của a mãi trong tim e. E ko thể và ko muốn giữ nó.
" E có biết a yêu e nhiều lắm ko ? "
Thật. Rất giống như a đang nói với e ý. Nhưng e chỉ phì cười và nói 1 câu cười cười đại loại. E biết ko bao giờ a nói vs e câu đấy đc mà.
" A mua nó để xứng với " rồng " của e "
Thật sự ư ? Nếu thật thế ? Không thật đâu.
Tại sao e lại " thích " a.
Vẫn giống như bao lần khác ư ?
Giống như e thích thằng bạn học khác lớp ?
Giống như e thích cái a có tài đánh guirta ?
Giống như e thích a ?
Con tim e còn quá ngu ko biết được. Liệu a có thể cho e 1 câu trả lời ko ?
Xin lỗi.
E thật sự thích a đấy.

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Những ngày u ám


Ườm mềnh ko rõ quyết định của mềnh có đúng ko.
Nhưng mềnh tin vào quyết định của người đó.

Ngày đầu tiêu sau khi nói.
Mọi thứ vẫn vậy.
Không ai có bất kì ý kiến gì cả.
Êm đềm như ko có gì.
Mặc nó mềnh vẫn cứ bình thường.

Chã biết có phải dạo này thẩm mĩ của mềnh xuống ko.
Thích những người mềnh ko nên thích.
Mềnh bó tay mềnh lun.

Thôi thì nó là số.
Trong cả biển người gặp được nhau và quen nhau là vui rồi.
Thank

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

SỐ


Tôi ko biết.
Tôi vẫn có cái gì đó lưu luyến nơi này.
Là những người tôi thích.
Và cái công việc mà tôi đã thích.

Cuộc đời tôi rồi may mắn sẽ cười chứ.
Con người tôi rồi may mắn sẽ cho chứ.
Hạnh phúc của tôi rồi may mắn sẽ đến chứ.
Tôi không biết.
Nếu là số thì tôi cứ đi theo nó thôi.
Không có cái gì là ngẫu nhiên tất cả là tất nhiên.
Vì thế ko thể thoát khỏi cái số đc.
Vẫn có những người vượt lên số phận.
Bởi vì số phận của họ là vượt lên chính nó.
Tôi cứ đi theo nó thôi.

Rồi tôi sẽ ra sao như nào ?
Những con người đấy có nhớ đến tôi và vui vẻ với tôi hem ?
Tôi ko biết.
Tôi cảm thấy, cảm thấy.
Bùn quá.