Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011


Mưa bão.

Cái văn phòng tầng 8 hướng nhìn ra hồ Gươm chã bao giờ tĩnh lặng.
Hôm nay cũng vậy ồn ào hơn bởi tiếng mưa, tiếng gió.
Ồn ào hơn bởi vì e nhớ a.

Là những khoảnh khắc khi cửa ra vào bật mở tung.
Gió tràn ngập cuốn hết những thứ trên đường nó đi và để lại sự bừa bộn.
Vẫn thế công việc của 1 đứa ngồi gần cửa.
Gió to lắm, mưa nhiều lắm. Gió nặng lắm, mưa lớn lắm.
E ko thể nào kéo cái cửa vào bằng sức bình thường cả.
Nếu có anh thì chắc hẳn e chã phải ra đóng đâu nhỉ ?
Với lại em thích để a bận tâm lắm.
Anh sẽ quát lên sao ko để a đóng cho.
Em sẽ ồm chầm lấy anh nhé. Ngẩng mặt nhìn anh nhé. E thích thế mà.
Anh sẽ búng vào chán em và kêu e ngốc rồi đóng cửa và đẩy e vào.
Văn phòng tầng 8 ồn ào những tiếng nói.

Là khi e phải làm việc thật nhiều.
Rồi bữa ăn trưa và nghỉ trưa quý báu của e bị tiêu tan vì sếp.
Và a sẽ nhắn tin cho e khi anh đang ăn còn em đang phải làm việc.
Em sẽ nũng nịu kêu đói lắm.
Còn a sẽ bảo a thương e nhiều thôi cố gắng đi.
Và trên đường đi ra quán ăn với sếp e sẽ nhắn tin thật nhiều với anh.
Rồi e sẽ kể anh nghe em phải khổ vs sếp như nào.
Văn phòng tầng 8 ồn ào tiếng nói bỗng im lặng vì cơn bão.

Là khi e ko ở gần anh phải nhắn tin bảo anh cẩn thận.
Anh sẽ cảm ơn em và cũng bảo e cẩn thận.
Em biết a sẽ làm điều gì đó tốt cho bản thân anh.
Nhưng e vẫn cứ thích nhắc nhở vì đôi lúc cái con zai của a nó độc ác lắm.
Thế rồi a có nghe lời e ko thì ko biết.
Nhưng nếu ngày mai a ốm thì em sẽ buồn và càu nhàu đấy.
Và e sẽ lo cho anh nhiều hơn đấy.
Văn phòng tầng 8, lũ chuột chạy hì hục trên nóc mái.

Là khi e kết thúc công việc muộn. Và trở ra bãi đậu xe.
Anh có biết không bãi đậu xe nó ko xa nhưng cũng là 1 đoạn đường.
Cái đoạn đường đấy tuy ko dài nhưng e phải đi 1 mình anh ạ.
E căng cái dù đỏ lên nhưng mưa vẫn cứ trêu trọc e.
E bước đi lặng lẽ.
Đêm mùa thu có tí mùa đông và cơn bão đang ở trên đầu.
E ko bước nhanh. E nhìn về phía trước.
Và đâu đó ở phía trước có anh đang chờ em với cây dù màu đỏ.
E cười thật vui và đoạn đường bỗng ngắn lại.
A sẽ đưa cho e 1 cái áo mưa khác. Vì cái áo mưa của e đã ướt nhẹp từ sáng.
Sau khi e mặc xong thì anh sẽ bắt đầu bài ca dặn dò của 1 ông bố trẻ.
A sẽ béo cái má của đau đau cho nhớ vì cái mặt phụng phịu vì nghe cải lương.
Rồi sẽ thơm 1 cái lên má e để đền bù.
Và e sẽ phi về nhà như bay và nhắn tin lại là e đã an toàn.
Văn phòng tầng 8 ko có người.

Là khi a đèo e đi dưới cơn mưa.
Anh biết ko ? Chỉ có 1 lần duy nhất a đèo e đi dưới mưa.
Và 1 quán cafe ngồi view mưa.
A có biết là khi trời mưa ng` ta thích phương tiện gì ko ?
Chắc chắn họ đều chọn OTO nếu có thể.
Còn e, e chọn anh và bất cứ loại phương tiện gì a có.
E thích ngồi sau anh.
E sẽ ầm ĩ lên vì mưa quá.
Và a sẽ nói a sẽ mua oto cho em nhé!
Nhưng giờ a ko có gì vì thế e hãy ngồi nép vào lưng a, a sẽ che cho e.
Thế thì e sẽ chã cần oto nữa vì e thích a hơn oto.
E thích sự dịu dàng, tử tế, chân thành và quyết tâm.
Dù e bị ướt nhưng có a, e vẫn vui.
Văn phòng tầng 8 hết giờ làm im lặng và tối om.

E nhớ anh nhiều lắm.
A thì luôn như vậy.
E vẫn chỉ là 1 đứa " người dưng "

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét