Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Lo lắng


Cho ngày thứ 4.
A mặc cái áo khoác mà từ rất lâu rồi.
Nó màu trắng hay be be gì đấy do cũ.
Lâu lắm rồi ý.
E ko biết, e ko rõ.
E đã phân vân cả buổi sáng trước khi đi làm.
Hôm nay lạnh mà.
E muốn nt bảo a giữ ấm nhé, đừng để bị ốm.
E e e e e e e e e ..............
E ko biết được.
Cuối cùng e ko nhắn.
E nghĩ cuối cùng chỉ là sự sửng sốt và 1 câu cảm ơn.
Và e cần nhiều hơn thế.
Thế nên tốt nhất e im lặng.
Nhưng e cũng sợ im lặng e sẽ vuột mất điều gì đó.
Thôi thì ko phải của e thì cứ để nó trôi đi vậy.
E nhớ a.

Hôm nay lúc a đi e có tí lo lắng.
Ôi e ko đc nhìn a.
Và e lo lắng.
Nhưng rồi lắng xuống.

Anh à!
Giữ ấm
Đừng để bị ốm nhé!
E nhớ a lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét