Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Chỉ là


Đã 2 tuần từ ngày dời khỏi bí.
Tuần đầu tiên.
Mọi thứ cứ chậm chạp trôi.
Mọi việc như phản bội mềnh. Không biết làm cách nào. Tìm cách nào.
Đứng bên lề xã hội và hướng mắt nhìn vào cuộc đời.
Thật khó thở khó sống.
Không thể hòa nhập được.
Lặng lặng sống! Lặng lặng làm việc! Và lặng lặng cười.
Mọi thứ ồn ào chã quan tâm đến mình.

Thật sự là em nhớ anh.
Không gặp càng nhớ hơn.
Em không thể loại bỏ hình ảnh a ra khỏi đầu đc.
Dọc con đường đến nhà a hàng ngày. Chỉ 1 mong muốn dc chạm mặt đc cười vs nhau thôi.
Anh bảo a chọn nó vì muốn hợp vs e.
Anh bảo a 3u e.
Tất cả thật sự e có hy vọng nhưng rồi e biết chỉ là đùa thôi.
Cuộc sống của a vốn quay rất đều.
Không có e ko làm sao.
Nhưng nếu 1 ngày a dừng mọi thứ lại e ko hiểu a sẽ như nào.
Nhưng e nhớ a lắm.
Muốn đc ôm a.
Nhưng e ko có cái can đảm để chỉ đến gặp và ôm a 1 cái.
Thật sự e đã thích a rất nhiều.
Nhưng nhiều thì đáng bao nhiêu.
A đã đã làm gì nào.
Đểu.
Anh bảo cho e 1 lời giải thích.
Nhưng mà cuộc sống vẫn cứ quay.
A quên hẳn nó rồi.
Mà e nghĩ e ko cần nghe lời giải thích đó. Nó cũng chã là e vui lên.
Tại sao ?
E vẫn chờ.
Nếu a còn nhớ để giải thích thì tốt.
Ít ra có còn hơn ko.

Và e sẽ cố quên a đi thật nhanh.
Giờ thì đã 2 tuần.
Cuộc sống vẫn đều đặn quay vòng vòng.
Giờ thì e cũng đã bước vào cái quồng đấy.
Bắt đầu quen.
Mặc dù đôi lúc vẫn cảm thấy mình bị bật ra ngoài.
Rồi thì a cũng sẽ bước ra khỏi cuộc đời e nếu như a ko thể làm e nhớ đến nữa.
Có lẽ a là người đầu tiên cho e cái tình cảm hơn như này.
Trước giờ vẫn thích thích nhưng nó bình lặng hơn thế này.

Tuy đã ra đi nhưng đôi lúc ước gì mềnh ở lại.
Những con người ở lại họ làm tôi quá nhớ.
Đôi khi ghen tị.
Nhưng đã đi thì tôi ko thể quay trở lại.
Tôi phải tiếp tục đi.
Tôi ghen tị biết bao nhiêu.
Tôi thấy buồn.

Nhưng ra đi rồi tôi học đc nhiều cái mới lắm.
Cảm ơn vì việc tôi đã đi.
Và hối hận vì đã đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét