Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Lại suy nghĩ


Ngày hôm nay con lại thấy mình có những điều khó nói.
Con muốn kể cho những thiên thần đang theo dõi con nghe.
Con phải làm gì đây!
Con chỉ muốn bình thường thôi.
Bố mẹ con có quá nhiều lý do.
Thực sự nó tác động vào con rất nhiều.
Con thì con không muốn nghĩ.
Nhưng con đã nghĩ mất rồi. Vấn đề là con ko tìm ra lời giải.

Anh là ng` đầu tiên con thích nhiều hơn thích.
Anh là ng` đầu tiên mà.
Anh chã có tí gì tiêu chuẩn của con luôn.
Con thề. À không có 1 tí xíu xíu xíu nhỏ như mắt muỗi.

Bố mẹ con cũng chỉ suy nghĩ cho chúng con mà thôi.
Nhưng đôi khi lại có tí ko thấu tình.
Nhưng bố mẹ lại không hiểu cho cái thấu tình đấy.
Con biết làm sao ? Con cũng biết chứ nhưng con ...........

Con không muốn nghĩ.
Thời gian còn dài lắm.
Nhưng con sợ con sợ nhất là làm tổn thương người có vết thương.
Con sợ làm người khác đau. Con sợ con là lý do.
Ước gì người đau là con thì con cảm thấy mềnh đỡ tội lỗi.
Điều con muốn ko phải là a đau, ko phải con đau.
Con muốn cả 2 cùng vui vẻ.
Và nếu đau thì phải là con.
Người chưa từng tổn thương nếu bị tổn thương sẽ đỡ hơn là tổn thương rồi.
Sợ cái gọi là buông xuôi lắm.
Làm ơn .....
Con monh rằng ...........

Côn bị điên rồi.
Con không biết sau này con còn có thích anh ý ko.
Con không biết con không biết.
Làm ơn con cần 1 cái gì đó cho con 1 hướng đi.
Có lẽ con lại quên đi và sống thôi.
Thời gian ....
Con muốn suy nghĩ nhưng con biết là con ko suy nghĩ.
Gạt bỏ nó ngay thôi ý.
Thuyền đến đầu cầu ắt có lối.
Xin những thiên thần luôn dõi theo con sẽ mang cho con may mắn.

Gửi các thiên thần đang theo dõi con.
Cho con 1 lối đi mà người cho là tốt.
Con muốn biết lối đi đấy như nào.
Và con sẽ đi theo nó hay ko ?
Nhưng con muốn muốn biết thế nào là tốt.

Gửi đến ông ngoại người đã mất.
Con rất muốn đc xuống đc thắp hương và kể cho ông nghe.
Con muốn mình đc ông chỉ lối.

Gửi đến ông nội người cũng đã mất.
Con sẽ kể cho ông nghe gần đây nhất thôi.
Ông sẽ nghĩ gì.

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

Gửi những người dẫn đường cho con

Gửi đến những người mà con đã gần như đánh mất kí ức.
Có lẽ con được sinh ra quá muộn hoặc mọi người bỏ con đi quá sớm.
Nhưng con lại luôn được mọi người tận tình chỉ lối.
Cảm ơn mọi người. Những người bề trên con yêu quý.

Từ khi sinh ra và lớn lên con không thể nào nhớ hết được những gì mình làm.
Nhưng con biết là xấu nhiều hơn tốt.
Cảm giác tội lỗi, mặc cảm nhưng nó tan nhanh quá.
Con là 1 đứa vô tâm.
Còn là 1 đứa trẻ hư.
Con biết chứ nhưng ko hiểu sao con cứ như thế.

Con là đứa thứ 2 trong gia đình.
Con có 1 gia đình bình thường.
Con có bố mẹ tốt.
Con có 1 bà chị giỏi và sống có tình.
Con có 1 thằng em hư và nó y như con.
Một gia đình bình thường nhưng cũng rất bất bình thường.
Một bữa cơm ăn 5 lần.
Những ngày nghỉ ko đi chơi ko ở nhà.
Những tâm sự luôn được che dấu.
Những sự tin tưởng ko đặt đúng chỗ.
Những hy vọng ko có hồi kết.
Những thứ mà con chưa nghĩ ra đc ngay bây giờ.
Nhưng mà con hiểu chứ tất cả là tại hoàn cảnh.
Chúng con đc như này đều từ những thứ đấy mà ra.
Hiểu nhưng con ng` con vẫn cứ lủng lẳng đâu ý.

Con đang thích 1 người.
Maybe maybe maybe maybe....
Những tình cảm đầu đời bao giờ chã phức tạp
Con ko biết.
Làm thế nào đây ?
Chỉ cho con 1 con đường.
Con ko biết nên làm gì làm như nào.
Bố mẹ có những mong ước.
Con có những tình cảm của mình.
Tại sao a lại xuất hiện ?
Chỉ cho con 1 lối thoát đi!

CON XIN LỖI CON BIẾT CON SAI MÀ!
NHƯNG HÃY CHO CON BIẾT CON NÊN NHƯ NÀO ?

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

E nhớ a thật rồi


Đã hơn 2 tháng rồi.
Ngày đầu tiên cảm nhận của em về a là 1 người ...
... thật sự thật sự là nguy hiểm.
Anh không chào em.
Anh không nói với em câu nào.
Thật sự thật sự nguy hiểm.
Anh ngồi ngay cạnh em luôn.

Dần chã hiểu sao ... thật sự chã hiểu sao...
Cũng ko thể nhớ được 2 a e mình lại chơi hợp với nhau.
Đi chơi với nhau.
Cười cười nói nói.
Dần dần cả 2 thân thiết với nhau hơn người khác.

Em thề em ko thể nhớ đc nó như nào.
Nhiều khi ngồi cố nhớ nhưng chỉ nhớ là 2 a e mềnh đã quen đi chơi vs nhau rồi.

14-5.
Anh có biết không.
E chưa có first kiss đâu.
Nhưng a lại lấy đi nó dễ dàng quá.
Lúc đấy tim em dừng lại.
Buồn buồn.
Em muốn khóc toáng lên.
Mặt đần đần.
Tại sao a lại lấy nó đi khỏi em?

Một ngày e không gặp anh dường như quá khó chịu.
Giờ thì 1 ngày a ko gặp e, ko gọi đt cho e thì a cũng bực lắm.
Nhưng thật sự mà nói .......


Hnay nhà a có tiệc.
Ăn uống cả ngày.
A ko gặp e.
E buồn lắm.
E biết là a quên e mất tiêu.
Rút pin ném cái đt 1 góc.
Rồi a nài nỉ e đừng giận.
Say rồi đi ngủ đi nhá.
E ko muốn giận đâu nhưng hãy cứ đê e giận.
Vì e thích thế.
Mai e lại gặp a.

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Bị ngu


Giờ thì bị rơi vào bẫy thật rồi.
Vui vẻ mỗi khi ngồi bên người.
Tôi cười nhiều và được yêu thương nhiều.
Tôi đã bỏ những con người mà tôi từng xem là ko thể nào bỏ qua.
Tôi thật sự bị ngu rồi.

Tôi thích ngồi sau người chỉ để người đưa tôi đi lòng vòng từ khu này sang khu khác.
Tôi ghét cái cách người dùng gương để nhìn cái gương mặt xấu xí của tôi đằng sau.
Tôi đã bị ngu rồi.

Bị ngu rồi bị ngu rồi.
Ngu quá.
Bị ngu làm cho bực mình.
Suy nghĩ suy nghĩ suy nghĩ.
Sao lại thế chứ.
Tôi đang bị làm ngu.

Đôi khi ước gì mềnh ko bị ngu.
Muốn trở lại là mình như trước.
Mềnh sợ cái ngu này.
Vướng vào rồi khó thoát.

"Em chết trong anh bao giờ
Mỗi sớm sương bay thành phố mơ
Nỗi nhớ lang thang chiều mùa đông
Mùa đông dài đến vạn ngày"