Gửi đến những người mà con đã gần như đánh mất kí ức.
Có lẽ con được sinh ra quá muộn hoặc mọi người bỏ con đi quá sớm.
Nhưng con lại luôn được mọi người tận tình chỉ lối.
Cảm ơn mọi người. Những người bề trên con yêu quý.
Từ khi sinh ra và lớn lên con không thể nào nhớ hết được những gì mình làm.
Nhưng con biết là xấu nhiều hơn tốt.
Cảm giác tội lỗi, mặc cảm nhưng nó tan nhanh quá.
Con là 1 đứa vô tâm.
Còn là 1 đứa trẻ hư.
Con biết chứ nhưng ko hiểu sao con cứ như thế.
Con là đứa thứ 2 trong gia đình.
Con có 1 gia đình bình thường.
Con có bố mẹ tốt.
Con có 1 bà chị giỏi và sống có tình.
Con có 1 thằng em hư và nó y như con.
Một gia đình bình thường nhưng cũng rất bất bình thường.
Một bữa cơm ăn 5 lần.
Những ngày nghỉ ko đi chơi ko ở nhà.
Những tâm sự luôn được che dấu.
Những sự tin tưởng ko đặt đúng chỗ.
Những hy vọng ko có hồi kết.
Những thứ mà con chưa nghĩ ra đc ngay bây giờ.
Nhưng mà con hiểu chứ tất cả là tại hoàn cảnh.
Chúng con đc như này đều từ những thứ đấy mà ra.
Hiểu nhưng con ng` con vẫn cứ lủng lẳng đâu ý.
Con đang thích 1 người.
Maybe maybe maybe maybe....
Những tình cảm đầu đời bao giờ chã phức tạp
Con ko biết.
Làm thế nào đây ?
Chỉ cho con 1 con đường.
Con ko biết nên làm gì làm như nào.
Bố mẹ có những mong ước.
Con có những tình cảm của mình.
Tại sao a lại xuất hiện ?
Chỉ cho con 1 lối thoát đi!
CON XIN LỖI CON BIẾT CON SAI MÀ!
NHƯNG HÃY CHO CON BIẾT CON NÊN NHƯ NÀO ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét