Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

A ko bao giờ yêu em!


Viết gì viết gì.
Mình ko nên cố gắng biết cái gì đấy thì phải.
Cứ nhắm mắt làm ngơ đi.
Nhưng mà mình ko thể nhắm mắt đc.
Mọi thứ cứ phải diễn ra mình buồn thì cứ buồn.
Thôi nào Vân.
Cố gắng lên.
Biết là mày làm đc mà.

Dạo này bị ngộ độc quá.
Ko nên thế.

A biết ko. E xin lỗi.
E đã tự nhìn ảnh của a.
E thấy buồn.
A đi chơi với chị Hoa, chị nào đó.
Và tất cả đống ảnh đơn giản chỉ có 3 ng`.
Và e buồn, a ko đi chơi với e mà đi chơi với mọi người.
E ganh lắm.
E biết chị Hoa.
Nhưng e cũng biết ko gì là ko thể.
A vui!
Còn e chững lại.
E xin lỗi.

Tình cờ mình gặp chị CS
Chị hỏi mình chắc có nhiều ng` thích lắm nhỉ.
Ngẫm lại chã có gì.
Ngẫm lại vẫn chỉ nghĩ đến mình a thôi.
Vẫn cứ khóc và nhìn vào gương tự nhủ mình là Vân chăng.
Đứa con gái chã bao giờ suy nghĩ vui vẻ đâu rồi.
Tình cảm là gì mà lại khiến mình khổ sở thế.

A Tùng IT cũng nói có rất nhiều ng` thích em.
Nhưng e chỉ thích 1 ng` thôi.

Các a chị đều bảo xinh lên.
Có phải chăng là con bé đang yêu.
Thực sự con bé đang sống lại cố gắng ko buồn thôi.
Mình đã buồn rất lâu.
Rồi mình cố gắng lấy lại nhịp sống của mình.
Chã muốn yêu ai ngoài a cả.

A Lân bảo sao ngày nào e cũng cười vui thế.
Là vì e muốn lấy niềm vui che lấp nỗi buồn thôi.
E ko thể ko vui.
Có quá nhiều ng` xung quanh e ko muốn e buồn.
E phải diễn cho trọn chứ.

Hôm qua mình về khá muộn.
Mình thực sự muốn nt cho a gọi cho a.
Hỏi thăm a đã về chưa nhưng mình lại chững lại.
Không nên.
Ngồi đằng sau Sơn mình nghĩ quá lâu rồi mình ko ngồi sau a.
Mình nhớ a quá.
Nhưng tốt nhất mình nên để cho a đc vui.
Tốt nhất là nên thế.
Anh nói chuyện đt thấy mình cũng tránh đi.
Vậy tại sao mình cứ ám a làm gì.
Mình thật sự .... buồn.
Em muốn ngồi đằng sau.
Em muốn ôm anh.
Em muốn đc nói chuyện thật nhiều với a.
Làm như nào đây :(
E muốn khóc quá.

Hôm nay cty mất điện.
Em đi bộ cùng các a chị nửa vòng hồ Gươm.
Anh biết e nghĩ gì ko.
Chúng ta còn chưa bao giờ đi bộ với nhau cả.
Em muốn đc nắm tay a đi bộ.
Được cười nói vui vẻ.
E đi bộ và nở nụ cười.
E muốn nt ngay cho a bảo rằng e đang đi bộ này và e muốn có a.
Nhưng mà những gì có thể làm là đi bộ tiếp thôi.

A ko bao giờ hiểu cho e cả.
A ko bao giờ nhớ e cả.
A ko bao giờ yêu e cả.

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

Khi đôi tay em dần dần buông.....


Cho những ngày qua.
Ngày giáng sinh.
E muốn nói với a rằng a có thể đi chơi với em ko.
Nhưng em lại nghĩ rồi lại bị từ chối thôi/
E cứ nghĩ mãi nghĩ mãi.
Cuối cùng em im lặng.
Nhìn cái cách a mặc áo vest e hiểu.
E nên im lặng.
Nên thế trước khi e lại làm con tim em đau.
Công việc nặng nề.
E trở về nhà.
Chưa bao giờ e đi lâu lâu như thế.
Cảm thấy thực sự mệt mỏi và muốn khóc thật lớn.
E cứ thế thôi.
Im lặng và giữ bản thân mình.
Tốt nhất là ko phải năm nay.
E xem phim đến 2h30 sáng rồi đi ngủ.
Sáng 25 em phải đi làm, đi làm ngày chủ nhật.
E ghé qua mm4.
Gặp a Hoàn.
A ý bảo tối qua a đi chơi.
E biết chứ nhưng e vẫn cứ buồn.
A đi chơi với chị nào ?
Làm gì và ở đâu ? Liêu ....
Có chăng e đã từng nói ko đc để chị nào đụng vào đâu nhé.
Có chăng những điều như thế chỉ có em nhớ mà thôi.
Có chăng em cứ tự làm mình mệt mỏi vì những điều ko là gì với a nhưng với e là quá nhiều.
Không đc đâu nhé.
A còn thương em ko hả ? Chỉ là của Vân thôi.
Thật mệt mỏi.

Đôi khi cái cảm giác là chỉ khi a nhờ vả e điều gì đó.
A mới ngọt ngọt với em, cười với em.
A có biết ko e là 1 đứa sống cũng ko phải quá tồi tệ.
Kể cả khi a ko cười thì e vẫn giúp.
E yêu a.
Còn a, tình yêu của a là gì ? Tình cảm của a là gì
Là cứ im lặng cứ kệ nó.
Là khi a bận thì a bỏ qua.
Là khi a ko thích thì a ko đối mặt.
Là gì là gì.
E bị tổn thương bởi tất cả những điều đấy.
A bị thương 1 lần rồi mà a ko hiểu à.
A ko phải ng` tốt.

"Đã có lúc e phải quên.
Có lúc e phải suy nghĩ.
Đừng cố níu kéo thêm chi.
Đừng cố gắng mãi được gì
.......
Nếu lúc trước biết sẽ có hôm nay.
Cho e xin thêm 1 ngày thôi
.....
Có chút ánh sáng phía cuối con đường.
Khi đôi tay em dần dần buông....."

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

Những điều phiền não của hôm nay


Hôm nany a có vẻ tươi hơn với tôi.
Có lẽ vì a muốn nhờ.
Bị làm sao ở môi.
Ko lẽ bị chị nào cắn.
Ko đc đâu. Chỉ đc mình Vân thôi.
Mà thôi kệ.
Đau đầu quá.
Nhờ vả thì Vân cũng nhiệt tình giúp thôi.
Người khác thì Vân ko làm luôn đâu.
Nhưng vì a đặc biệt.
Uhm nhưng mà a đến cái thái độ cũng làm ng` khác ghét
Nhắn tin bảo có rồi đấy cũng ko thèm trả lời
Cũng ko 1 lời cảm ơn.
E ko cần vì tính a vốn như thế nhưng như thế ko tốt.
Mặc dù e ko tốt nhưng e biết nói lời cảm ơn.

Về nhà đc mẹ mua tặng quà.

Tối nay xem 1 phim cảm động lắm.
Mình khóc. Mắt mình khô lắm.
Mình cảm thấy đau.
Mình cảm thấy hận những gì a gây cho mình.
A bỏ mình ko lý do ko câu trả lời chi là a e
Mình khóc giờ mắt mình khô.
Chính a đã làm mình như thế
Mình hận a.
Nhưng rồi mình ko muốn nghĩ.
Ko để làm gì vì bây giờ mình vẫn thích a.
Mình dừng lại để nghỉ ngơi.
Mình sẽ bước sau đấy

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Không nên thế


Hơi bị loạn.
Cảm giác lại bị gần a hơn.
Cứ lúc nào e đứng trước sự giằng co của mọi thứ.
Thì a lại xuất hiện lại gần gần.
Lại làm tim e ko bị bình tĩnh.
Không nên thế đúng không.
A nhận ra cái khăn e đeo chưa ?
Dù gì cũng ko nên lại gần.
Chỉ là e đau.
Nhưng e muốn vui.
E muốn a lại về với e.
E ốm rồi.
Liệu a có như e ko
Sẽ đến thăm sẽ nhắn tin nhắc nhở sẽ ....
Đừng ôm mơ tưởng.
E phải tỉnh.

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Đột nhiên


Đột nhiên có tí nhớ gì đó mà cũng ko chắc
Đột nhiên như thám tử muốn biết.
LX đâu ra Attila mà.

Đột nhiên đi đường hồ và mông lung
Đột nhiên dặn lòng đừng như thế nữa.

Đột nhiên thật là đột nhiên.

Cảm giác bị stress nặng.

"Có những cảm xúc không thể gọi thành tên.
Những lần nghe trái tim đập khác, những rung động vu vơ vừa đủ để nhớ để thương.
Theo thời gian, chúng ta lớn lên, con đường chúng ta đi ngày một dài thêm.
Nhưng có những dư vị của yêu dấu đầu đời mãi nằm lại ở một vùng ký ức.
Ai đó đã nói rằng: “Cái gì chưa bao giờ bắt đầu thì sẽ không bao giờ kết thúc.
Không bao giờ kết thúc thì sẽ không thể nào lãng quên"

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Để cho tôi vui


Gì nhỉ.
Cũng ko có gì.
Chơi và quên.
Quên và chơi.
Cứ muốn bt thì lại cứ đang tránh ta ra.
Cứ muốn trở lại như xưa thì lại càng gây hấn.
Chỉ nhờ vả gì mới cười.
Thất vọng.

Tối hôm nọ trà đá chém gió với a Tùng IT và a Đạt Mobi
Kiểu bị vui.
Rồi đi thăm thằng H.a bị gãy chân
Cũng may ko gãy cái cần thiết.
Rồi ăn ốc
Những ngày bình an cứ trôi đi bình thường
Để cho tôi vui.
Tôi ko nghĩ ko gì cả
Như thế tôi sẽ sống tốt hơn.
A sẽ ra đi mau hơn
Thank

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011

Đi và Về


Đi MỘC CHÂU
Không có chuẩn bị cả. Sáng cuống lên đi mua đồ.
Rồi ngồi chờ bến xe và rồi a nhắn tin và rồi cãi nhau.
Tất cả chỉ là công việc mà thôi.
Đi, chơi rất vui.
Rất thích.
Và ko nghĩ gì trong đầu cả.
Đôi khi đi làm người ta tỉnh.
Chợt nhận ra mình đang nghĩ gì.
Phải biết buông để được nắm chứ.
Mình quyết rồi.
Ko nghĩ gì cả cứ buông thôi.
Hối hận cũng kệ thôi.
Mình đã xin với ông rồi.
Là duyên nhưng ko phận.

Mấy ngày nay thấy thoải mái.
Bận rộn với c.s của mình.
Quên đi anh.

Chỉ muốn ko phải ngày nào cũng gặp a thôi.
Sẽ tìm cách.

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Im lặng


Uhm 2 hôm nay luôn gặp trạng thái vấn đề.
Chã biết.
Mình ko muốn quan tâm.
Lòng mình vẫn cứ hướng về anh.
Nhưng mình ko thể ko muốn nói với a những điều mình nghĩ.
A chán mình, chán 29.
Để cho a đi thì hơn.
Họ cứ cố gắng giữ a thế.

Mình mệt mỏi lắm.
Mình dường như chã khóc đc gì nữa rồi.
Lặng lẽ quá.
Mình vẫn phân vân.
Và thôi tốt nhất giữ im lặng
Giữ lấy cái bình yên này.
Chấp nhận những điều trước mắt.
Lắng nghe rồi bình yên sẽ về.
Bởi vì tất cả chỉ là ngộ nhận.
Không nên ôm ấp.

E nhớ anh lắm.

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

Human is like a tree and water is love .....


Hôm nay lại cái cảm giác khác
Mình luôn nghĩ và phân vân :)
Mình ko nên chủ động vì chính a đã bỏ mình đi
A ko muốn nói chuyện, ko muốn mình làm phiền a.
Vậy tại sao mình cứ cố bám lấy a.
Mình muốn nt nhưng mình sợ chắc chắn ko trả lời
Mình sợ tất cả :)
Bản thân mình muốn thoát.
Muốn có cái tự kiêu của bản thân mình.
Nhưng mình muốn có a ý.
Nhìn cái bàn tay to lớn đấy mình muốn nắm chặt nó.
Nhìn cái tay đấy mình muốn sờ nó.
Nhìn thấy mái tóc đấy mình muốn xoa nó.
Nhìn gương mặt đấy muốn thơm vào má.
Nhìn đôi môi đấy muốn giữ chặt.
Và muốn ôm lấy anh thôi.
Nhưng đừng làm gì cả vì mình ko nên làm thế.

Mình biết mình ko nên giữ ko nên làm gì.
Bởi vì yêu là 1 chuyện và lấy 1 chuyện khác nhau.
Để nó chấm dứt.
Mình thật sự quá bàng hoàng.
Ông anh zai mình mới hơn 6 tháng trước nhờ mình tán gái.
Họ vẫn thích nhau khi mình đi :)
Và giờ a lấy 1 ng` khác.
Mình ko hiểu :)
Thật kì lạ. Tình yêu thật kì lạ.
Và mình cứ chứng kiến cái kì lạ đó thôi.
Mình ko biết.
Mình nghĩ.
Và dừng nghĩ.
Nên làm gì và làm như nào.
Cười.
Mình ghét anh.
Mình ghét mình.
Mình yêu anh nhưng lại ko để anh tìm đc hạnh phúc.
Mình thật sự ghét bản thân mình.
Quá ích kỉ.
Khóc.

Human is like a tree and water is love .....

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

" Yêu là cùng chung bước trên con đường, là nắm tay thật chặt, để luôn nhớ rằng bước thật chậm để biết yêu e nhiều hơn ..."


Sáng mở mắt lớn để đi làm.
Vì mình biết hôm nay mình có thể đi làm sớm.
Chọn cái váy mới mua ko phải nghĩ.
Chọn cái khăn quàng couple với a.
Chọn cái áo khoác mẹ muốn.
Đi giầy.
Trang tí điểm và ta tung tăng xuống phố.
Trời u ám tối tối.
Cảm giác ko phải là 7h mà như 5h.
Như là mùng 2 tết ý phải về quê sớm ý.
Trời mưa.
Mất công trang điểm.
Bước vào cty.
Các bạn trẻ 56 nhìn mình bảo quen, bảo hình như ng` yêu a Thắng.
Bó tay buồn cười ý =)) đc thế e mừng lắm.
Rồi đi ăn sáng.
Cháo quẩy nóng hổi.
Cô bán cháo vẫn nhớ mình và chị Trang.
Rồi trở về.
Anh đang ngồi đấy.
Mình nghĩ mình muốn gặp a khi a trở về.
Mình sẽ ôm a từ đằng sau để a bất ngờ.
Nhưng mà mình chỉ nói " a đã về "
A về quá sớm mình tưởng là phải hết tuần.
Minh nghỉ ốm, sơn nghỉ ốm.
Cường ko làm nữa :)
Thật chán.

Bữa trưa và pizza hải sản.
Rồi khoai tây chiên.
Rồi mình nói nhiều chuyện hơn với a.
Mình biết mình nên làm thế.
Để mình đi ko vương vấn ko bị đau khi nhìn lại.

Tối nay lạnh.
Chiếc khăn xanh couple thật ấm áp.
Váy bay bay.
Mình thích HN đông vào đêm lắm.
Dường như ít người hơn ý.
Và cảm giác hơi lẻ loi.
Mình muốn ngồi sau và ôm a thôi.
Mình muốn nt cho a nhưng ko đc và cũng ko thể vì mình xóa số rồi.
Mình muốn có tình cảm của a như xưa.
Nhưng cái động lực đấy ko nhiều nên mình chắc để nó qua đi.
" Yêu là cùng chung bước trên con đường, là nắm tay thật chặt, để luôn nhớ rằng bước thật chậm để biết yêu e nhiều hơn ..."

Yêu a.