Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011
Khi đôi tay em dần dần buông.....
Cho những ngày qua.
Ngày giáng sinh.
E muốn nói với a rằng a có thể đi chơi với em ko.
Nhưng em lại nghĩ rồi lại bị từ chối thôi/
E cứ nghĩ mãi nghĩ mãi.
Cuối cùng em im lặng.
Nhìn cái cách a mặc áo vest e hiểu.
E nên im lặng.
Nên thế trước khi e lại làm con tim em đau.
Công việc nặng nề.
E trở về nhà.
Chưa bao giờ e đi lâu lâu như thế.
Cảm thấy thực sự mệt mỏi và muốn khóc thật lớn.
E cứ thế thôi.
Im lặng và giữ bản thân mình.
Tốt nhất là ko phải năm nay.
E xem phim đến 2h30 sáng rồi đi ngủ.
Sáng 25 em phải đi làm, đi làm ngày chủ nhật.
E ghé qua mm4.
Gặp a Hoàn.
A ý bảo tối qua a đi chơi.
E biết chứ nhưng e vẫn cứ buồn.
A đi chơi với chị nào ?
Làm gì và ở đâu ? Liêu ....
Có chăng e đã từng nói ko đc để chị nào đụng vào đâu nhé.
Có chăng những điều như thế chỉ có em nhớ mà thôi.
Có chăng em cứ tự làm mình mệt mỏi vì những điều ko là gì với a nhưng với e là quá nhiều.
Không đc đâu nhé.
A còn thương em ko hả ? Chỉ là của Vân thôi.
Thật mệt mỏi.
Đôi khi cái cảm giác là chỉ khi a nhờ vả e điều gì đó.
A mới ngọt ngọt với em, cười với em.
A có biết ko e là 1 đứa sống cũng ko phải quá tồi tệ.
Kể cả khi a ko cười thì e vẫn giúp.
E yêu a.
Còn a, tình yêu của a là gì ? Tình cảm của a là gì
Là cứ im lặng cứ kệ nó.
Là khi a bận thì a bỏ qua.
Là khi a ko thích thì a ko đối mặt.
Là gì là gì.
E bị tổn thương bởi tất cả những điều đấy.
A bị thương 1 lần rồi mà a ko hiểu à.
A ko phải ng` tốt.
"Đã có lúc e phải quên.
Có lúc e phải suy nghĩ.
Đừng cố níu kéo thêm chi.
Đừng cố gắng mãi được gì
.......
Nếu lúc trước biết sẽ có hôm nay.
Cho e xin thêm 1 ngày thôi
.....
Có chút ánh sáng phía cuối con đường.
Khi đôi tay em dần dần buông....."
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét