Ko biết phải nói cái gì, làm cái gì, và nên như thế nào.
Dường như con tim, và tình cảm của mình nó đang ổn định
Nhưng thói quen và 1 phần lo lắng vẫn còn đây.
Vẫn cứ thấy buồn và đau khổ.
Đã bao lần chỉ muốn quên đi quên đi tất cả để sống.
Làm nổi nhưng ko làm.
Tại sao cứ muốn ôm cái tình cảm đơn phương đấy để đau khổ.
Thứ tình cảm ko xây dựng = tình cảm thì nó sẽ mất nhanh thôi.
Rồi mình cũng sẽ ôm cái tình cảm đấy nhẩy xuống vực
Thật là NGU.
Em phải làm gì đây khi e ko muốn để tâm đến a.
A là đứa như thế nào e cũng hiểu nhưng ko chịu đc.
Con ng` e ko phải là ng` vô tâm.
Ko phải ng` nhìn ng` khác buồn và ko làm gì rồi ngày mai lại cười.
Khóc nhiều rồi. Buồn nhiều rồi. Thất vọng nhiều rồi.
Cuối cùng ko đc gì cả.
Đến khi nào a mới tỉnh lại.
E cảm thấy mình thật xấu xa.
Làm sao để nói hết những điều này cho a hiểu.
Mà có nói hết a cũng có hiểu đâu.
A đâu phải là đứa biết hiểu đâu.
Cái tôi của a lớn lắm.
Còn cái tôi của e nó bé tí.
Nó sẵn sàng biến mất.
Buồn vô cùng.
Chã ai hiểu đâu.
Lối mòn mình đang đi dài quá.
Sao ko ngắn lại để đi đến cuối con đường rồi mới biết.
Lối mòn ko có đường ra đâu. Và quay lại đi.
Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011
Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011
Não là thứ quyết định mọi hành động chứ ko phải trái tim phải ko ?
Mẹ bảo 12h trưa mới đc hỏi ông nhưng mà con ko biết giờ con muốn hỏi.
Con đang sống với tình cảm đầu tiên của con.
Con ko biết con có tí xác định có tí ko.
Con thực sự ko biết.
Nhưng con thật sự thích người ta mà.
Con khóc nhiều rồi.
Con đau cũng nhiều lắm.
Con nên cứ để nó mất đi hay giữ nó lại như con muốn.
Con nên làm gì ?
Con thật sự muốn giữ nó lại.
Không nên ạ ?
Nên ạ ?
Con sẽ suy nghĩ nhưng chắc nó sẽ giết con sau này.
Nhưng con mong bây giờ con có thể vui vẻ sống thôi
Con phải làm gì ?
Con có thể làm theo những gì con nghĩ ko ?
Cho con 1 sự gợi ý đi
Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011
Nghẹt thở
Hai ngày liên tiếp rồi.
Khóc!
Đấy là cách người trừng phạt con sao ?
Tình cảm làm con khổ sở quá.
Con quá ủy mị phải ko ?
Tình cảm làm đầu óc con mờ mịt rồi.
Con ko còn thông minh nữa.
Con thấy rằng mình ko phải là mình nữa.
Nó đau đau lắm.
Đau đến mức con ko thể thở đc.
Tình cảm của con đang giết con.
Giết con từng ngày từng giờ.
Con ko thể chịu đc.
Suy cho cùng con ko nên sống như này vậy phải ko ?
Con sợ lắm.
Nước lạnh lắm.
Hãy để mọi người đông cứng hoặc ko nghe thấy gì trong vòng vài tiếng đc ko.
Con muốn khóc to lên.
Con mệt quá.
Con muốn khóc lớn lớn.
Con ghek phải tự nuốt nước mắt lắm.
Nơi này trong trái tim con mệt mỏi.
Con người đấy đang cố gắng cầm dao đâm vào tim con.
Sâu thật sâu.
Sâu đến mức con nghẹt thở.
Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011
CRY!
Dạo này mệt mỏi quá.
Mình khóc quá nhiều rồi.
Tuần khóc mấy ngày lận.
Mình sợ quá.
Mình ko phải là mình.
Mình phải làm gì đây.
Từ bỏ ?
Mình ko làm được.
Mình lún sâu quá rồi.
Mình khóc.
Mình đau.
Mình ko nói thì ko ai biết.
Mình nói thì ng` ta sẽ nói gì mình.
Mình sợ lắm.
Tim mình đau lắm.
Đây là những gì mình phải trả giá sao ?
Làm ơn đi.
Làm ơn 1 lần đi.
Mình muốn quay lại cuộc sống lúc đầu của mình.
Hóa ra mỗi người xuất hiện trong cuộc đời mình đều có 1 nhiệm vụ.
Và nhiệm vụ của a là làm mình đau lòng làm mình phải khóc.
Mình chỉ muốn nói với a là bước ra khỏi cuộc đời mình đi.
Mình ghét a rồi.
Mình ko muốn có a nữa.
Nhưng mình ko làm được.
Tình cảm như cái mối tơ vò.
Mình chỉ có thể khóc thôi.
Tại sao ?
Thật độc ác theo 1 cách nào đó.
Nước mắt mặn lắm như nước biển ý ko thể nào nuốt vào đc.
Rồi thì cái tình cảm này sẽ đi đến đâu.
Hay nó chỉ là những ngày tháng khóc lóc của mình thôi.
Đừng độc ác với con như vậy !
Con biết con sai rồi.
Con ko mong đc tha thứ nhưng con mong người sẽ hiểu.
Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011
It is life
1 tuần lại chuẫn bị qua đi.
Nó cứ quay quay vòng vòng lặp đi lặp lại.
Mình sắp phát ngán rồi.
Đi làm và làm việc
Làm việc và làm việc.
Đơn giản là cố gắng dùng sức hoặc dùng não.
Hoặc là chã dùng deck gì để rồi lê lết.
Có 1 người để thích.
Nhưng lại là 1 con người vô tâm.
Thật sự là mình thấy mình quá thay đổi
Mình quá ngốc nghếch mềnh đeck là mình nữa.
Nhiều khi muốn từ bỏ cái thứ tình cảm ngu ngốc này.
Nhưng tình cảm đầu tiên ...
Không biết nên như nào.
Nhưng mình gek mềnh bị buồn.
Gek phải khóc.
Gek phải chờ.
Gek phải ngồi mở đt liên tục để xem có tin nhắn ko.
Gek mình nhất.
Haizzzz.
Khó chịu vãi.
Éo thích 1 tí nào cả.
Cái cuộc sống nản vãi.
Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011
Mác
Con là con gái.
Bố con là người Hà Nội.
Mẹ con là người Hải Phòng.
Con sinh ra và lớn lên ở Hà Nội.
Nghiễm nhiên con được gắn cái mác người Hà Nội.
Người Hà Nội là những người sống ở Hà Nội.
Là những người họ tự cho à họ là người Hà Nội.
Là những người sống ở trung tâm của đất nước.
Là những người họ thấy ồ họ thành phố hơn những người khác.
Thật ra người Hà Nội là những người như nào?
Một đứa trẻ đánh giầy được vứt lại tại Hà Nội.
Nó lang thang khắp cái đất này từ lớn đến bé nó cũng là người HN chứ ?
Hà Nội Hà Nội.
Hà Nội chỉ là cái địa danh của đất nước này thôi.
Hà Nội là nơi hoạt động kinh doanh sôi nổi hơn thôi.
Hà Nội là nơi con người thích bon chen lên để làm việc.
Suy cho cùng Hà Nội là cái nơi nhiều ng` muốn đến.
Người Hà Nội.
Chã phải ai cũng là người tốt mà chã phải ai cũng là người xấu.
Chã phải ai cũng giàu và chã phải ai cũng nghèo.
Hà Nội đủ thể loại người.
Bạn không thể đoán con người ta như thế nào cả.
Nhìn vào thì thơm tho đấy nhưng biết đâu mục nát thối rữa.
Hà Nội càng phát triển càng nhiều tệ nạn.
Hà Nội thủ đô, trung tâm văn hóa chính trị xã hội của cả nước.
Nhưng cũng là nơi có cả tỉ lý do cả tỉ những thứ vớ vẩn xảy ra.
Để nói về HN thì cả tỉ chuyện.
Đôi khi mình tự hào với cái mác người Hà Nội của mình.
Đôi khi mình suy nghĩ tại sao mình lại là người HN cơ chứ.
Hôm nọ ngồi đọc bài báo " Gái ngoại tỉnh cướp hết zai Hà Nội "
Uhm thì các bạn ý cũng thanh minh thanh nga thế này thế nọ.
Thật ra cái đó ko phải là ko sai nhưng mà các bạn đừng có lấy đó làm lý do.
Điều duy nhất mình thấy con người ta đến đc với nhau là do chữ " DUYÊN "
Rõ ràng người ta ko yêu mình sao người ta lấy mình được.
Với lại bao biện cái chuyện mình ko = gái ngoại tỉnh để làm gì.
Rõ ràng là ko bằng rồi tại sao ko cố gắng chăm chỉ đc bằng họ.
Họ khổ sở từ bé, nên họ chăm chỉ hơn những người có đc cái sung sướng từ nhỏ.
Mình cũng chã phải đứa tốt đẹp gì lười.
Nhưng ko phải con gái HN nào cũng giống con gái HN nào.
Mình biết khối người thực sự tốt, thật ra cũng ko đến độ đảm đang quá mức.
Nhưng họ có chữ DUYÊN yêu nhau và sẵn sàng bù đắp cho lỗi lầm của nhau.
Vì vậy đừng than vãn.
Mỗi người sinh ra đều có 1 người định trước.
Nhưng cái ng` định trước đấy đến đc với mình ko ?
Mình sợ lắm.
Chính mình đang bị khúc mắc.
Liệu đấy có phải là tình yêu ?
Nêu phải thì sẽ như nào ?
Cái mác người HN này nặng nề quá.
Còn ko phải tình yêu thì bao giờ nó kết thúc ?
Mệt mỏi lắm.
Tôi tự hào tôi là ng` HN.
Tôi tự hỏi tại sao tôi là ng` HN ?
Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011
Nhìn lại 1 tuần nào.
1 tuần bắt đầu từ thứ 2 và kết thúc ở CN.
Thứ 2 vội vàng đi làm.
Thứ 3 vội vàng đi làm.
Thứ 4 vội vàng đi làm.
Thứ 5 vội vàng đi làm.
Thứ 6 vội vàng đi làm.
Thứ 7 vội vàng đi làm.
CN bình thản đến vội vàng.
Suy cho cùng 1 tuần 7 ngày đi làm 6 ngày.
1 ngày còn lại bố mẹ bảo dùng cho gia đình.
Thế sao 1 tuần ko có 8 ngày để 1 ngày có thể đi chơi trọn vẹn với bạn bè.
Mà ko sao 1 tuần ko có nhiều ngày hơn thế.
Mình còn có bạn cấp 1, bạn cấp 2, bạn cấp 3, bạn đại học, bạn quen biết bên ngoài, bạn đồng nghiệp.....
Đi làm rồi thì chấp nhận cái cuộc sống này.
Cả ngày đi làm buổi tối đi chơi thì có làm sao.
Bố mẹ sống cái quan điểm khác với mình.
Nhưng bố mẹ là bố mẹ.
Kì này đi xuống trung tâm dưới chã quen ai.
Cái cảm giác ngột ngạt lắm.
Lúc nào cũng chăm chăm vào công việc dường như ko có thời gian để nghĩ cái khác.
Cảm giác nhiều lúc dễ bị tự kỉ lắm ý.
Giờ lại cấm ko cho đi chơi.
Nếu bạn bè mình ko hiểu mà hiểu hộ mình và ko gọi mình đi chơi.
Thì lúc đấy mình biết làm sao.
Bạn bè ko có ư ?
Mình sợ bị bạn bè bỏ rơi lắm.
CHÀO GIỜ MÀY SẼ SỐNG NHƯ NÀO ?
Tin tưởng con
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)