Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012
Nếu hôm nay là ngày may mắn.
Nếu hôm nay là ngày may mắn.
Có thể lắm thôi.
Đi làm muộn 9h mò đến cty.
Đường muốn đi bị chặn, đường ko muốn đi bị tắc
Đi vô cầu thang máy gặp chị Hiền KTT
Cũng may là chị ý nói ko thì chắc im lặng
Cảm giác chị ý nguy hiểm ý.
Rồi bla bla làm việc.
Trưa đc a zai yêu vấu đèo đi ăn.
Anh mình bị đáng yêu ý
Thích vãi.
VietMac và kem ý nha.
Mua đc mũ nữa.
Chiều nay lòng hơi nặng.
Lại liên quan đến a.
2 đứa 2 cầu thang máy cùng 1 lúc.
Nhưng cả 2 lại chọn cho mình mỗi người 1 cái.
Có lẽ nên thế ko đụng nhau làm gì.
Chợt lặng lẽ.
Nhìn a và im lặng.
Quay đi khi chúng ta có thể đụng ánh mắt nhau.
Cảm giác tình cảm ngày xưa quá mong manh.
Nhiều lúc nhìn thấy a e chỉ muốn 1 cái níu kéo.
Nhiều lúc muốn ôm.
A đâu chắc là người đàn ông của đời em đâu.
Tại sao e phải cố làm cái gì đó để lấy lại a.
Chã phải những gì e làm cho a đều bị phủi đi sao.
Vậy để làm gì làm gì nữa tất cả đều thất bại thôi.
Người ta ko yêu mình là hạnh phúc của mình.
Bỏ đi để a có đc cái hạnh phúc mà a muốn.
Đột nhiên nhận ra a đang mặc vest.
Giống hôm nào đó cũng nhìn thấy và sợ điều gì đó.
Cảm giác ko cười.
Lúc a cười hớn hở đi về cươi.
E cũng ko thể nào vui theo.
Im lặng lạnh.
Chắc giờ a đang nhậu nhẹt hoặc đang bên cạnh ai đó.
Cảm giác hơi hơi sao.
Nhưng rồi cố gắng lấy lại thế quân bình.
Ko sao đâu. Chã có gì đâu. Chấm hết rồi.
Anh là anh còn em là em.
Chúng ta đã là 2 đường thẳng song song có thể nhìn thấy nhau.
Nhưng ko thể gặp nhau.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét